2010年8月18日

1 tiếng Mẹ

 Hôm nay có đọc câu chuyện này:

"Có người tới rước nè, ủa? ah... Quái vật hả? haha... mẹ của bạn này chỉ có 1 con mắt thôi. Haha... mấy bạn coi nè! Haha..."
Lập tức ánh mắt câm ghét nhìn về phía người mẹ. 1 giọt nói lạnh nhạt của 1 cậu con trai :" đi về nhanh đi."



"Tại sao lại phải hại con như thế? Tại sao phải làm cho mấy bạn cười nhiễu con như thế bà mới hài lòng sao?" "Tôi ghét bà lắm, biết không?" "Đừng để người ta biết bà là mẹ tôi nữa!!" "Tại sao tôi lại có người mẹ như vậy?"... những câu nói như thế này luôn luôn van lên trong căn phòng nho nhỏ của 2 mẹ con.

Cậu con trai học hành giỏi quá, rốt cuộc cũng xin được học bổng đi sang nước ngoài du học. Năm năm trôi qua, đây là những năm tháng sống thanh thản nhất và hãnh diện với chính bản thân. Từ lúc sang nước ngoài rồi không cần lo lắng với mấy bạn xung quanh về người mẹ của mình nữa. Mọi chuyện quá suông sẻ với cậu con trai, học hành thành đạt, về nước có 1 sự nghiệp an lành và lại cứơi được 1 người vợ giàu có hiền lành, giờ đây lại thêm 1 chuyện vui nữa là anh ta có thêm 1 đứa con... mọi chuyện tốt đẹp như thế là bắt đầu từ khi được lánh xa người mẹ "quái vật" đó. Thôi thì hãy để mọi chuyện mãi mãi được kết thúc với người đàn bà đó. Sẽ không có người biết đến mẹ của cậu ta nữa vì cậu ta đã khai với mọi người là anh ấy là đứa trẻ mồ côi, kể cả người vợ thân yêu cũng không bao giờ biết đến bà đó.

Dù sao cậu ta cũng phải có chút trách nhiệm với người đàn bà đó: mua 1 căn nhà nho nhỏ, lâu lâu đưa chút ít tiền, ... thế thôi anh ta nghĩ đó là hoàn thành trách nhiệm của 1 người con rồi.

Hôm nọ đi ra đường với đứa con nhỏ bé của mình, tự dâng bé sợ hãi khóc to tiếng nhìn về phía 1 bà già mặc bộ đồ vá nhiều chỗ và mỏng manh, cậu ta mới nhìn sang đó thì ra là người mẹ của mình, " Ai cho phép bà tới đây!! Đi mau!". Bà ta cuối đầu :" Xin lỗi ông, tui tìm sai địa chỉ." 1 dáng vóc lặng lẽ ra đi với cái thân hình ốm yếu, bước chân nhọc dằn.

Ít hôm sau, đi ngang qua căn nhà nho nhỏ của bà già 1 mắt đó sau đông đảo người đứng nhòm ngó thế?! Tính tò mò liền quay sang và nghe người ta thì thầm: "Bà già rồi, cô đơn 1 mình, đi rồi mà cũng không ai hay, tội nghiệp wá. May là có Hội Chữ Thập Đỏ an tán cho bà." "Bức thư mượn tôi coi đi!"... người này truyền wa người kia 1 tờ giấy có ghi vài dòng chữ... Nghe tin người đàn bà "quái vật" đó đi rồi mà cũng không có 1 giọt nước mắt. Tờ giấy của mọi người cũng truyền tới tay cậu con trai, 1 bức thư cho con:
           " Đứa con thân yêu của mẹ: Mẹ nhớ con nhiều lắm. Mẹ thấy thật có lỗi với con vì làm con mất mặt với nhiều người, Mẹ xin lỗi con! Hãy tin mẹ, hôm đó mẹ đi wa nhà con không có ý đồ gì... vì mẹ sợ ít lâu nữa sẽ không thể đi xuống giường và không còn thời gian nhìn thấy con nữa, mẹ không biết lại làm khóc đứa cháu của mình, Mẹ xin lỗi con! Nhưng mẹ thật vui khi thấy con và đứa cháu nội của mình ngày hôm đó. Con bình an là tốt rồi. Con nhớ phải giữ gìn sức khỏe, nhất là con mắt của con, mẹ cũng mãn nguyện rồi... vì mẹ sẽ mãi mãi nhìn thấy đứa cháu nội của mình bắng con mắt của mẹ ở chỗ con. Con mắt của con chính là con mắt của mẹ đã giành cho con khi tai nạn xe của năm con còn nhỏ mà mẹ không thể chờ đợi Bác Sĩ xin của người khác quyên góp, mẹ đã bán hết tất cả tài sản của mình nhờ Bác Sĩ làm phẫu thuật cho con. Con sống tốt nhé. Mẹ đi thôi, vĩnh biệt con."

Như có 1 cái tắt từ trên trời xuống, đau quá... vang lên từ miệng cậu con trai " Mẹ ơi..."
  

http://dumyhienvn.blogspot.com