Tui
nhớ mãi những câu chuyện này, rất là hoan man khi phát hiện bản tính 1
con người thay đổi mà mình cứ tự an ủi không phải như vậy, nhưng mà sự
thật vẫn là sự thật, tui phải ghi nhớ lại để tui nhớ đời cho những gì
tui ngu từ đầu:
Câu chuyện thứ nhất, khi tui phải nhập viện, chỉ vì "cuối tuần đã hẹn người ta đi Phan Thiết chơi" đã bỏ mặt tui 1 mình trong bệnh viện, khi đó tui còn tự an ủi chắc nó chưa biết suy nghĩ. Sau bao nhiêu việc xảy ra, nó không phải như vậy mà bản chất của nó thật sự tính toán rất hay, tui nằm viện rồi chả làm gì được nó cả, thì ra nó rất "Ích kỷ", chỉ cần nó vui là nó có thể bỏ mặt bất cứ ai đó.
Câu chuyện thứ hai, xảy ra chuyện rồi, đưa cái điện thoại cho tui nhằm chứng tỏ 1 cái điều gì đó, khi đó tui cũng tự an ủi chắc nó biết suy nghĩ rồi. Ai ngờ nó coi mình như con thú bông, mọi sự sắp đặt dưới sự tính toán của nó, nó coi tui chả ra gì, nên nó có thể dối tui 1 cách "quang minh chính đại" sử dụng điện thoại khác, còn tui thì giống người khùng cứ cầm mãi 1 cái điện thoại chẳng có con ma nào nhắn tin hoặc gọi điện thoại tới... haha... thấy tui ngu không?
Câu chuyện thứ ba, người ta chửi mắng tui và đẩy tui ngã vào xe thì nó "điếc + mù" không nghe không thấy, người ta nói tục với tui trước "không biết xấu hổ thì đứng ngoài đó cởi quần cho người ta đếu đi" thì nó coi người ta "văn hóa" lắm quay đầu trách móc tui chửi tục tiểu người ta. haha... điếc và mù 1 cách tuyệt vời!
Câu chuyện thứ tư, suy nghĩ lại hôm chủ nhật đó thật may mắn là có người đi theo với tui, nếu hôm đó mà tui đi 1 mình chắc tui bị người ta giết chết, nó cũng không cứu tui, có thể nó còn giúp người ta chôn giấu xác tui luôn. haha... càng nghĩ càng kinh khủng...
Tui sẽ nhớ mãi câu chuyện này tới khi tui nhắm mắt!
Câu chuyện thứ nhất, khi tui phải nhập viện, chỉ vì "cuối tuần đã hẹn người ta đi Phan Thiết chơi" đã bỏ mặt tui 1 mình trong bệnh viện, khi đó tui còn tự an ủi chắc nó chưa biết suy nghĩ. Sau bao nhiêu việc xảy ra, nó không phải như vậy mà bản chất của nó thật sự tính toán rất hay, tui nằm viện rồi chả làm gì được nó cả, thì ra nó rất "Ích kỷ", chỉ cần nó vui là nó có thể bỏ mặt bất cứ ai đó.
Câu chuyện thứ hai, xảy ra chuyện rồi, đưa cái điện thoại cho tui nhằm chứng tỏ 1 cái điều gì đó, khi đó tui cũng tự an ủi chắc nó biết suy nghĩ rồi. Ai ngờ nó coi mình như con thú bông, mọi sự sắp đặt dưới sự tính toán của nó, nó coi tui chả ra gì, nên nó có thể dối tui 1 cách "quang minh chính đại" sử dụng điện thoại khác, còn tui thì giống người khùng cứ cầm mãi 1 cái điện thoại chẳng có con ma nào nhắn tin hoặc gọi điện thoại tới... haha... thấy tui ngu không?
Câu chuyện thứ ba, người ta chửi mắng tui và đẩy tui ngã vào xe thì nó "điếc + mù" không nghe không thấy, người ta nói tục với tui trước "không biết xấu hổ thì đứng ngoài đó cởi quần cho người ta đếu đi" thì nó coi người ta "văn hóa" lắm quay đầu trách móc tui chửi tục tiểu người ta. haha... điếc và mù 1 cách tuyệt vời!
Câu chuyện thứ tư, suy nghĩ lại hôm chủ nhật đó thật may mắn là có người đi theo với tui, nếu hôm đó mà tui đi 1 mình chắc tui bị người ta giết chết, nó cũng không cứu tui, có thể nó còn giúp người ta chôn giấu xác tui luôn. haha... càng nghĩ càng kinh khủng...
Tui sẽ nhớ mãi câu chuyện này tới khi tui nhắm mắt!
http://dumyhienvn.blogspot.com